Anh ta vừa ngây ngốc, vừa kinh ngạc nhìn tôi, đột nhiên quay đầu nhìn dòng sông ở phía sau, im lặng hồi lâu, bỗng nhiễn nói:
- Mới vừa rồi tôi… đang trôi trên sông sao?
Tôi nặn ra một nụ cười châm biến, cười khổ nói:
- Phải, anh nổi trên mặt sông như người chết vậy…
Vẻ mặt anh ta đầy nghi ngờ, giống như là hỏi thăm nói:
- Dòng sông này, chẳng lẽ là sông Vô Ưu?
Sông Vô Ưu? Trong lòng tôi chợt cả kinh, tôi nhớ lần đầu gặp Long bà bà ở minh giới, bà đã từng nói với tôi, quả thanh minh chỉ sinh trưởng ở bờ sông Vô Ưu, bây giờ người thần bí này lại nói con sông bên cạnh là sông Vô Ưu, vậy chẳng lẽ nói…
Tôi lại tới minh giới?
Không, không đúng, cũng không thể nào, mới vừa rồi tôi còn thấy cảnh tượng tiên giới rõ ràng, làm sao có thể là minh giới…
Trong đầu tôi bây giờ vô cùng mơ hồ, thiếu chút nữa ngất đi, người nọ chợt thở dài một tiếng, nhìn về phía hư không, nói với tôi:
- Quả thanh minh kia của cậu là vật rất trân quý, cậu có thể cho tôi thêm một quả không?
- Cái này… không thành vấn đề…
Tôi nhún vai một cái, dù sao nếu anh ta muốn lấy quả thanh minh, thì chỉ cần động thủ là được rồi, nhưng lúc này lại hỏi xin tôi, cũng coi là cho tôi mặt mũi, hơn nữa tôi có thể cự tuyệt anh ta sao?
Tôi giơ tay ném cho anh ta một quả thanh minh.
Anh ta giơ tay bắt lấy, cho vào trong miệng, gật đầu nói:
- Cám ơn cậu, quả thanh minh rất ít và trân quý, sẽ không có ai tùy tiện cho người khác, cậu, rất tốt.
- Ách, phải không…
Tôi thở dài, thật sự không có lời gì để nói, suy nghĩ một chút tôi hỏi anh ta:
- Anh rốt cuộc là người ở đâu, tại sao lại ở chỗ này, nhìn đạo hạnh của anh chắc hẳn là rất cao, tại sao lại bị thương?
Vẻ mặt anh ta nghi ngờ, lắc đầu nói:
- Đừng hỏi tôi, chuyện gì tôi cũng không nhớ nổi, ngược lại là cậu, tôi nhìn cậu không giống người của minh giới, vậy cậu lấy quả thanh minh ở đâu?
Lời nói của anh ta rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ hung ác vừa rồi, nhưng trong giọng nói lại khiến cho người ta không dám nghi ngờ, phản bác.
Tôi suy nghĩ một chút, chuyện này không thể nói thật được, nhưng cũng không thể tùy tiện lừa anh ta được, suy nghĩ một chút, tôi mở miệng nói:
- Một lời khó nói hết, chuyện là như vầy…
Tôi lập tức kể chuyện đến minh giới lần trước, sắp xếp lại câu chuyện một chút, tôi nói là vì không may mất mạng, nên tới nơi này, không biết gì nhặt mấy quả này trên đất, sau đó đi loanh quanh, rồi tới nơi này và gặp được anh ta. Cho nên tôi cũng rất mơ hồ đối với thế giới này, không biết gì cả.
Lời của tôi nửa thật nửa giả, dù sao đối với thế giới này tôi không biết gì cả là thật, sau khi nghe xong, vẻ mặt anh ta dần lộ ra vẻ đồng tình và thương hại, lắc đầu nói:
- Cậu thật xui xẻo, đi tới nơi kỳ dị này, aiz, quả thanh minh là vật cực phẩm của thế giới này, cậu có thể nhặt được là may mắn của cậu, nhưng chuyện này không nên để người khác phát hiện, nếu không sẽ bị người khác chiếm đoạt.
- Bị người khác chiếm đoạt?
Tôi sợ hết hồn, địa bàn của Giải Trĩ Thần Quần, làm sao có thể tranh đoạt cướp đồ, đây rốt cuộc là cái gì?
Anh ta nhìn biến hóa trên khuôn mặt của tôi, nhàn nhạt nói:
- Chiếm đoạt chính là quy tắc sinh tồn của thế giới này, ở chỗ này, thức ăn ít đến đáng thương, tất cả sinh linh đều có thể là thức ăn, tất cả đều là động vật ăn thịt, bọn họ chém giết lẫn nhau, ăn hiếp kẻ yếu, trốn tránh kẻ mạnh, để tồn tại.
- A? Không phải chứ? Nơi này rốt cuộc là đâu?
Tôi cảm thấy mình cũng sắp hỏng mất, chẳng lẽ lần này tôi không tới địa bàn của Giải Trĩ Thần Quân, mà là chuyển đến một không gian khác?
- Nơi này là thanh minh giới, đầu nguồn của sông Vô Ưu, cũng có thể coi là của minh giới, nhưng sau khi cậu chết đến đây thì cũng quá kỳ lạ, bởi nơi này khác với dương giới, coi như là cậu đến từ ngã ba, cũng phải gặp rất nhiều khó khăn, thật sự khó hiểu…
A, thanh minh giới, ngọn nguồn sông Vô Ưu và tam xóa khẩu rốt cuộc là cái gì?
Tôi nghe hiểu rõ ý của anh ta, dù vậy nhưng tôi vẫn muốn xác nhận một chút: Tôi còn chưa tới ảo cảnh của Giải Trĩ Thần Quân, mà đã xui xẻo chết rồi…
Nhưng tôi chỉ bị đập đầu một chút, cũng không nghiêm trọng như vậy chứ? Vả lại nếu đây thật sự là thanh minh giới, vậy tại sao khi mới đến đây, tôi lại thấy cảnh tượng như tiên giới chứ?
- Vậy anh là ai?
Tôi hỏi ngược lại, đấy mới là vấn đề mà tôi quan tâm nhất, công lực người này vô cùng thâm hậu, hơn nữa không còn không rõ lai lịch, mới vừa rồi còn như người chết trôi trên sông Vô Ưu, nếu như tôi tốt với anh ta nói không chừng anh ta có thể giúp tôi trở về.
Người nọ nghe vậy, thần sắc ngạo nghễ lại xuất hiện, khẽ mỉm cười, ngửa đầu nói:
- Cậu nghe kỹ cho tôi, tôi chính là…
Nói tới đây, anh ta đột nhiên dừng lại, thần sắc trên mặt lập tức chuyển thành ngạc nhiên.
- …Tôi là ai? Tôi là ai… Tại sao đột nhiên tôi không nhớ nổi… Cậu nói cho tôi biết, tôi là ai…
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta, hóa ra anh ta quên mình là ai?
- Đại ca, anh hỏi tôi, tôi làm sao biết được, tôi bây giờ mới biết đây là minh giới, tôi tên là Hàn Thanh Thiên, sau lưng anh là sông Vô Ưu, còn tôi là một tên ngu ngốc xui xẻo!
Tôi lỡ lời nói ra tên mình, nhưng mà anh ta cũng không chú ý tới, vẫn đứng đó ngẩn người, không biết lẩm bẩm cái gì.
- Sông Vô Ưu… Sông Vô Ưu… A, sông Vô Ưu… Ai, ta rốt cuộc là ai, sông Vô Ưu đáng chết…
Anh ta cứ tự mình lẩm bẩm, con ngươi tôi đảo một vòng, đột nhiên như bừng tỉnh, biết được tất cả nguyên nhân. Sông Vô Ưu, nhất định là sông Vô Ưu, sẽ khiến cho anh ta quên mất một ít chuyện quan trọng, nhưng lại nhớ một số chuyện, Vô Ưu, Vô Ưu tôi nhớ đến lời nói của Long bà bà, sông Vô Ưu có thể khiến người ta quên mất mọi phiền não ưu sầu.
Vậy chỉ cần những chuyện liên qua đến ưu sầu đều sẽ quên đi, như vậy anh ta nhất định có rất nhiều chuyện buồn, cho nên, anh ta mới đột nhiên quên mình là ai, so với tôi anh ta còn xui xẻo hơn…
Anh ta vẫn không ngừng lẩm bẩm:
- Sông Vô Ưu… Quả thanh minh… Hàn Thanh Thiên… Thanh minh giới… A, tôi hiểu rồi, Hàn Thanh Thiên cảm ơn cậu, xem ra tôi sẽ bắt đầu lại ở thanh minh giới, sông Vô Ưu chết tiệt này…
- Tôi phải đi.
Anh ta dường như đã nghĩ kỹ, đột nhiên đứng lên, ưỡn ngực, ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó lại dùng ánh mắt ngạo nghễ kia nhìn thanh minh giới trong bóng tối.
- Hàn Thanh Thiên, cậu ăn quả thanh minh rồi, cậu sẽ trở thành một loại thuốc bổ cực kỳ quý hiếm ở trong thế giới này, mỗi một cường giả đều sẽ có dục vọng mãnh liệt muốn cắn nuốt cậu. Nhớ kỹ, hãy rời khỏi sông Vô Ưu đi đến một nơi thật xa, nơi này không phải hạ lưu của sông Vô Ưu, thanh minh giới là một nơi cấm địa, nơi này chỉ có cường giả chân chính mới có thể tới, cho nên, cậu ở đây sẽ rất nguy hiểm.
Tôi kinh nhạc nhìn thân ảnh cao lớn của anh ta, trong lòng xuất hiện một cảm giác mất mát:
- Rời khỏi sông Vong Ưu, tôi có thể đi đâu, cái gì tôi cũng không biết, tôi muốn trở về thế giới của tôi, anh có thể giúp tôi không?
- Thật xin lỗi, tôi không thể giúp được cậu, trừ khi tôi nhớ tôi là ai, tại sao tôi lại tới nơi này. Bây giờ tôi chỉ có thể nói cho cậu biết như vậy, cậu phải nghĩ biện pháp để tăng cường thực lực trở lên mạnh mẽ hơn, có lẽ đây là đường ra duy nhất.
Vừa nói, anh ta cười một tiếng, vỗ bả vai tôi một cái, sau đó liền tiến lên một bước, chậm rãi bay lên, y phục màu trắng trên người anh ta xuất hiện tia sáng mờ ảo, anh ta đi về phía trước cũng không quay đầu nhìn lại.
- Này, anh muốn đi đâu, nếu không, đưa tôi đi cùng có được không…
Tôi vội vàng hét lên.
- Tôi muốn đi tìm chính tôi, đó là con đường của tôi, nhớ cứ đi dọc theo dòng sông lên, ở đó có lẽ cậu sẽ phát hiện được nhiều thứ. Tôi không thể mang cậu đi, nhưng mà, cậu là người thú vị nhất tôi gặp ở thế giới này, cho nên tôi sẽ đưa cho cậu thứ này, hy vọng cậu có thể thành công sống sót…
Sau giọng nói đó, một đồ vật đen thui được ném tới, tôi đưa tay bắt lấy, cúi đầu nhìn, đó là một tấm ngọc bài, phát ra tia sáng mông lung, phía trên có treo một sợi dây màu đen, nhìn thoáng qua tôi cũng biết vật này không phải thứ tầm thường.
- Đây là thứ gì vậy đại ca…
- Tôi cũng không biết, đã quên… Nhưng mà, hẳn là rất quan trọng, nói không chừng đeo nó lên, có thể đem tới may mắn cho cậu…
Cơ mặt tôi co rút, trong lòng âm thầm kêu khổ, vị huynh đệ này thật hài hước, anh cũng quên mất đây là thứ gì, còn đưa nó cho tôi… Ai, chỉ hi vọng nó sẽ mang lại may mắn cho tôi, rời khỏi cái nơi quỷ quái chết tiệt này…
- Vậy tôi nên xưng hô như thế nào với anh, tôi cũng không thể lấy đồ của anh…
- A a, cậu cứ gọi tôi là Người trôi trên sông đi…
Anh ta đã dần dần đi xa, không thấy bóng dáng nữa, tôi ngây ngốc cầm ngọc bài trong tay, nhìn về phương xa, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, nhìn về phía sông Vô Ưu, lại nhìn thế giới thần bí này một chút, âm thầm nắm chặt quả đấm.
Tôi nhất định phải tìm được đường về nhà!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo